Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Hà Nội của em.


Oct 11, '09 7:35 PM
for everyone
Một năm trước, em chỉ cho anh xem nơi em lớn lên, nơi em mơ về , nơi em lúc nào cũng bảo với anh rằng nó rất đẹp. Em dẫn anh đi xem cái cây em đã từng trèo lên kiếm một trạc ba an toàn ngủ một giấc ngon lành, giữa những giờ em học võ. Em cũng chỉ cho anh cái cung Văn hóa, nơi lần đầu em bị lạc hốt hoảng tìm đường về. Em chỉ cho anh con sông Hồng mà có thời ngày nào em cũng phải đi qua vào lúc rạng sáng và lúc chiều tàn. Rồi Văn Miếu, nơi em đã nhiều lần vào chỉ để ngồi đọc sách... Em đã kể cho anh thấy em chỉ là một đứa con gái thích ăn quà vặt, thích đi cà phê, thích nem chua nướng...
Em đã chỉ cho anh và đã kể cho anh những thứ như thế, là vì em kỳ vọng rằng để sau đó, em có thể tìm trong ánh mắt anh cái gì em muốn thấy là Hà Nội của em, một Hà Nội có nhiều điều hơn cả niềm tự hào, hơn cả những khẩu hiệu 'ngàn năm Thăng Long' này nọ, hơn tất cả những gì anh đọc được về nó trong những cuốn tourguide dớ dẩn.
Em hạnh phúc vội vã kéo tay anh đi khắp nơi, ham hố muốn chỉ cho anh tất cả mọi ngóc ngách của nơi này, muốn nhồi nhét cho anh hiểu những gì em đã hiểu. Để anh không quên cảm giác đi duới con phố có ba hàng cây, cảm giác ngồi trên nóc một góc phố cổ nhìn người đời đi lại, để không quên hơi gió cuối cơn dông ẩm nồng hơi đất, rồi sấm rồi gió rồi mưa rào trắng phố. Em không muốn anh chỉ hiểu về nó như mọi du khách khác đến Hà Nội. Em là một phần Hà Nội, anh đã nhận ra chưa?
Hãy để em kể về một nơi mang tên Hà Nội, bắt đầu vào một buổi trưa em chơi nghịch kiến với thằng Trọc nhà bác Ba dưới sân nắng bóng lá rung rinh, hay từ cơn mưa đá ở phố đồ chơi mẹ kéo tay vào nhà ông ngoại đứng trú. Hồi đấy cụ em còn hay ngồi trước cửa nhà quạt mát lúc chiều chiều, khi em mặc váy có tay áo bồng lên chạy nhảy ra hè phố vẽ phấn chơi bắn pháo: Pháo dài đếm bằng gang tay, cùng bùm bùm chéo chéo những vệt phấn dài đuôi những con diều gió bay lượn, đuôi chuồn chuồn cong cắn rốn biết bơi, đuôi “rồng rắn lên mây có cây xúc sắc...” túm áo cười nghiêng ngả hở cả hàm còn chưa có răng khôn. Đêm hè gió mát lộng vác chiếu ra hè nằm đếm sao chơi đồ hàng. Nào mời bác ăn phở hoa sấu, bánh mỳ quả bàng, cơm hạt bí.. Một ông sao bỗng vụt rơi mắt nhắm nghiền những điều ước bé nhỏ...
Hà Nội những ngày vắng, mẹ trước khi đi làm còn phải nấu sẵn thịt đông đặt trong lồng bàn rồi vuốt tóc dặn dò: “Ngoan, mẹ về.” Bố nhấc bổng em cho đu trên gióng xe đạp và đạp vù vù đi Khâm Thiên chạy đua với tàu điện leng keng xình xịch. Tàu điện lẹt xẹt tóe lửa ù ù lầm lũi. Hàng quán bên đường xanh đỏ ánh đèn thấp thoáng những ngõ tối. Ngõ dài liên miên đùng đoàng pháo nổ đêm Giao Thừa. Phố xuân mưa phùn ngày Mùng một, xì khói châm hương những cây pháo tép nổ rát tay. Mẹ sang ông Giao đặt may áo mới cho cụ. Hàng nước bà Bình dưới gốc bàng tạm nghỉ nhường chỗ cho nồi bánh trưng nghi ngút khói. Cụ Giáo đi lại trước cửa nhà che quạt nhổ một miếng trầu. Nhà bà Lan í ới tiếng con tiếng cháu chửi bới. Cụ Ký cầm ghế đẩu ném vợ ú ớ những nỗi tức giận không ai hiểu. Em ngồi chơi nhìn những con sâu đá chùa Hương xấu hổ cuộn tròn những múi lưng đen óng.
Hay một Hà Nội hồng hồng nắng tàn mặt trời đỏ, hồ Trúc Bạch ú ớ một đứa ngốc nhận lời đi xe đạp nước pedalo cùng ai: Tuổi 17 học sinh trai gái chỉ chạm tay nhau là bừng nở những ước mơ phượng vỹ. Em thường rảo bước đến trường từ lúc trời còn xanh xẩm mùi lá đêm. Lớp học vắng teo, có đứa bám đuôi thỉnh thoảng nhe răng liếc mắt mỉm cười, vô duyên thật. Đêm sân thượng nhà bạn thân nhớ lại tự cười hiha cuốn chăn nghe tiếng chuông nhà thờ đình đoong. Điên rồi, ngày mai sao lâu đến!
Đấy! Hà Nội em bé nhỏ mà thôi, anh có thấy? Em mang Hà Nội đi xòe tay đưa anh, nào hoa nào lá nào hương nào những niềm vui ngạt ngào mùi phố nắng... Chỉ có một điều em dấu tiệt đi, nhìn xuống đất di chân không dám nói. Những cái cây của em nghiêng ngả trụi lá, nghẹt thở. Những người em gặp thay đổi tiều tụy già nua. Căn nhà em lớn lên phủ bụi và những nỗi trống trải không tên mệt mỏi. Hà Nội em trở về ngẩng cổ , những nhà cao tầng chôn chân dưới những cơn lốc gió bụi ồn ào tiếng ôtô xe máy, tiếng búa gõ, tiếng léo nhéo chợ chiều, tiếng chửi bới nạt nọa.
Anh nheo mắt nhìn em, lấy tay che nắng: “Về đi thôi. Taxi nhé?”
S.T.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét